Đợi chờ là hạnh phúc [nghệ thuật sống]

09:49 |
Bất cứ ai từng yêu đều hiểu: Để cho tình yêu lớn lên và trổ hoa, sự chờ đợi quan trọng biết chừng nào. Tại sao lại như vậy? Tại sao chúng ta không thể có ngay cái chúng ta đang muốn và cần tới mức điên cuồng? Tại sao chúng ta phải chờ hai năm, ba năm và dường như bỏ phí khoảng thời gian quý báu đó? Bạn có lẽ sẽ đặt câu hỏi tương tự: Tại sao một gốc cây từ lúc gieo hạt tới khi ra hoa, kết trái lại phải mất nhiều thời gian đến như vậy?
Điều chúng ta biết chắc chắn là: Tình yêu cần sự chờ đợi kiên nhẫn. Chúng ta phải biết cho nhau thời gian, bạn không có cách thức hay phương tiện nào khác ngoài thời gian để khiến một người thực lòng yêu bạn hoặc khiến bạn thực sự yêu người đó. Vậy, chúng ta hãy cho nhau món quà kỳ bí của chờ đợi, hãy có mặt bên nhau mà không cần đòi hỏi, cũng không mong chờ được đền đáp. Dĩ nhiên, không có gì khó hơn là làm được như thế nhưng đó chính là phép thử độ sâu và tính chân thật của tình yêu. Những kẻ yêu nhau phải biết chờ đợi nhau cho tới khi họ nhìn sự vật bằng cùng một ánh mắt hoặc tới lúc đủ khôn ngoan để cho phép nhau tự do nhìn sự vật theo cách riêng của mỗi người.
Chúng ta sẽ mất đi những gì khi không chịu chờ đợi? Khi chúng ta cố tìm ra đường ngang ngõ tắt trong cuộc đời? Khi chúng ta hối hả trao cho nhau những lời thề thốt mù quáng và ngốc nghếch, trong lúc chúng ta chưa đủ chín chắn và chưa nhận thức được trách nhiệm của mình? Chúng ta sẽ đánh mất niềm tin rằng mình có thể yêu và được yêu chân thành. Hãy suy ngẫm lại những chuyện tình kim cổ. Chẳng phải điều cốt lõi của những câu chuyện tình đó chính là sự chờ đợi – tấm vải trên đó những câu chuyện tình được vẽ và dệt nên – đó sao!!!
Vậy làm sao chúng ta có thể có được cuộc sống và tình yêu đích thực nếu chúng ta không nhẫn nại đợi chờ !!!
Cuộc sống là biết… chờ đợi!
Cuộc sống này vẫn luôn vội vã và tấp nập, tại sao cuộc sống lại hối hả đến vậy? Đơn giản, bởi vì chính chúng ta vội vã và tấp nập, bạn và tôi cùng tất cả chúng ta chính là cuộc sống.
Ai cũng bảo: “Sống là không chờ đợi”! Nhưng có thật chúng ta sống mà không chờ đợi được ư? Tôi từng đọc ở một cuốn sách nào đó trong lúc lật thoáng qua: “Không chờ đợi không phải là người!”
Chờ đợi là lo lắng cho bản thân và cho những người xung quanh!
Hàng trăm ngàn học sinh đi thi, họ chờ đợi suốt 12 năm hoặc còn hơn thế để cho hai ngày gay go và đầy lo lắng. Cha mẹ lo lắng chờ đợi con cái cũng suốt 12 năm hoặc còn hơn thế. Đi thi thì kẹt xe, đi về thì tắc đường, phải đi chầm chậm, phải kiên nhẫn nhích dần từng cm, phải chờ đợi để không xảy ra điều đáng tiếc, không xảy ra điều gì với con cái và người xung quanh…
Chờ đợi là tôn trọng lẫn nhau!
Trong cuộc sống gia đình, có lúc cha mẹ nóng nảy, thậm chí đánh mắng con. Thay vì con bỏ đi thì con ngồi lại im lặng chờ đợi cho cơn giận đi qua, ngồi lại bên cha nói chuyện. Ngược lại, con cái nói lời không phải trong lúc nóng giận không kiềm chế được mình, cha mẹ chờ cho con dịu đi, ngồi lại bên con.
Chờ đợi là hy sinh, là tình yêu!
Sao lại bảo sống là không chờ đợi! Nếu không có chờ đợi, tình yêu chẳng thể nào trọn vẹn.
Chờ đợi là yêu thương, là cưu mang sự sống!
Những mầm cây non nớt, được đất mẹ ấp ủ từng ngày, không giục giã. Mầm non dần lớn lên, gió cũng chờ từng ngày, sương cũng chờ từng đêm.
Không biết chờ đợi không phải là người!
Nếu ai từng đọc “Câu chuyện dòng sông” của Hermann Hesse thì chắc hẳn biết vì sao Tất Đạt có thể vượt qua mọi khó khăn, bởi vì ba khả năng: Biết suy nghĩ, biết nhịn đói và biết chờ.
Biết nghĩ để phân biệt đúng và sai, thật và giả, tạm thời và bền lâu.
Biết nhịn đói để không bị cái đói điều khiển mình mắc bẫy, nuốt nhầm chất độc, chất bẩn.
Biết chờ để không bị lòng si mê, nóng giận, tham lam sai khiến, đẩy mình vào sai lầm và vội vã.
Cả ba xét cho cùng cũng chỉ là biết chờ: Suy tư là khả năng chờ đợi của trí tuệ, không vội vã kết luận điều gì mà chờ cho đủ chứng cứ từ nhiều phía. Nhịn đói là cái chờ của thể xác, biết kiềm chế cơn thèm khát. Kẻ tồn tại là người biết chờ và biết nhịn.
Làm người phải biết chờ đợi!
Vâng thưa các bạn! Điều thú vị nhất tạo nên cuộc sống chính là chúng ta không thể đoán trước được tương lai vì thế ta không thể khẳng định được rằng sự chờ đợi này của ta là vô ích hay là một phép màu. Nhưng có một điều tôi muốn các bạn ghi nhớ, đó là… sống là biết chậm, biết chờ nhưng cũng phải biết chạy!
(Sưu tầm)
Read more…

Bước chân Mẹ bên cuộc đời con

08:38 |

Khi bạn được sinh ra trên thế giới này,được trao sự sống thì bạn có biết rằng có biết bao sự hy sinh và chăm sóc của đấng sinh thành dành cho bạn ? Mồ hôi nước mắt của mẹ , che chở đùm bọc của cha. Công lao 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau  của mẹ
- Khi bạn bước chân vào thế giới này, mẹ đã ôm bạn trong tay. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc như một nữ thần báo tử.
- Khi bạn 1 tuổi, mẹ đút từng miếng ăn và chăm sóc cho bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách khóc suốt đêm dài.
- Khi bạn 2 tuổi, mẹ tập cho bạn đi. Bạn cám ơn mẹ bằng cách bỏ chạy đi khi mẹ gọi.
- Khi bạn 3 tuổi, mẹ làm cho bạn tất cả những bữa ăn với tình yêu. Bạn cám ơn mẹ bằng cách quăng đĩa cơm xuống sàn.
- Khi bạn 4 tuổi, mẹ cho bạn một vài cây bút màu. Bạn cám ơn mẹ bằng cách tô chúng lên bàn ăn.
- Khi bạn 5 tuổi, mẹ diện cho bạn vào những ngày lễ. Bạn cám ơn mẹ bằng cách ngã ùm vào đống bùn gần nhất.
- Khi bạn 6 tuổi, mẹ dắt tay bạn đến trường. Bạn cám ơn mẹ bằng cách la lên:” Con không đi”
- Khi bạn 7 tuổi, mẹ mua cho bạn quả bóng. Bạn cám ơn mẹ bằng cách ném nó qua cửa sổ nhà bên cạnh.
- Khi bạn 8 tuổi, mẹ cho bạn một cây kem. Bạn cám ơn mẹ bằng cách để nó chảy cả vào lòng bàn tay.
- Khi bạn 9 tuổi, mẹ cho bạn đi học piano. Bạn cám ơn mẹ bằng cách chẳng bao giờ ngó ngàng đến việc thực hành.
- Khi bạn 10 tuổi, mẹ làm tài xế cho bạn suốt ngày, từ đi chơi bóng đến tập thể dục rồi hết tiệc sinh nhật này đến tiệc sinh nhật khác. bạn cám ơn mẹ bằng cách khi đến nơi nhảy ra khỏi xe và chẳng bao giờ quay lại.
- Khi bạn 11 tuổi, mẹ dẫn bạn cùng bạn bè đi xi-nê. Bạn cám ơn mẹ bằng cách xin ngồi ở hàng ghế khác.
- Khi bạn 12 tuổi, mẹ răn bạn rằng không được xem những chương trình ti vi nào đó. Bạn cám ơn mẹ bằng cách đợi cho mẹ rời khỏi nhà rồi bật lên xem.
- Khi bạn 13 tuổi, mẹ đề nghị bạn cắt tóc. Bạn cám ơn mẹ bằng cách bảo mẹ rằng không biết thế nào là sành điệu.
- Khi bạn 14 tuổi, mẹ cho bạn đi trại hè xa nhà một tháng. Bạn cám ơn mẹ bằng cách quên chẳng viết lấy một lá thư.
- Khi bạn 15 tuổi, mẹ đi làm về và chờ đợi sự chào đón của bạn. bạn cám ơn mẹ bằng cách khoá cửa phòng ngủ.
- Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn lái chiếc xe của mẹ. Bạn cám ơn mẹ bằng cách lấy nó chạy bất cứ lúc nào có thể.
- Khi bạn 17 tuổi, mẹ đang đợi một cuộc gọi quan trọng. Bạn cám ơn mẹ bằng cách tán dóc trên điện thoại đến giữa đêm.
- Khi bạn 18 tuổi, mẹ đã khóc trong ngày tốt nghiệp của bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách đi chơi với bạn bè đến chiều tối.
- Khi bạn 19 tuổi, mẹ trả tiền học phí cho bạn, lái xe đưa bạn đến trường đại học, mang túi sách cho bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách tạm biệt mẹ bên ngoài dãy phòng tập thể để khỏi lúng túng trước mặt bạn bè.
- Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn gặp gỡ ai chưa. Bạn cám ơn mẹ bằng cách đáp:” Đó không phải là chuyện của mẹ”.
- Khi bạn 21 tuổi, mẹ đề nghị bạn những nghề nghiệp nào đó cho tương lai. Bạn cám ơn mẹ bằng cách trả lời :” Con không muốn giống mẹ”.
- Khi bạn 22 tuổi, mẹ ôm bạn tại ngày lễ tốt nghiệp. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hỏi xem mẹ có thể tặng bạn một chuyến du lịch Châu Âu không?
- Khi bạn 23 tuổi, mẹ sắm sửa tất cả đồ đạc cho căn hộ đầu tiên của bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói rằng những người bạn của mẹ thật xấu xí.
- Khi bạn 24 tuổi, mẹ gặp vị hôn phu của bạn và hỏi về những kế hoạch tương lai của bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách giận giữ và càu nhàu:” Con xin mẹ đấy”.
- Khi bạn 25 tuổi, mẹ lo lễ cưới cho bạn, mẹ khóc và bảo mẹ yêu bạn biết bao. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách dọn đến sống ở một nơi xa tít.
- Khi bạn 30 tuổi, mẹ gọi bạn và khuyên bảo về việc chăm sóc trẻ con. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bảo rằng:” Mọi việc giờ đã khác xưa rồi”.
- Khi bạn 40 tuổi, mẹ gọi điện để nhắc bạn nhớ một sinh nhật của người thân. Bạn cảm ơn mẹ bằng câu trả lời:” Con thật sự bận mẹ ạ”.
- Khi bạn 50 tuổi, mẹ ngã bệnh và cần bạn chăm sóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tìm đọc sách về đề tài :” Cha mẹ trở thành gánh nặng cho con cái như thế nào?”.
Và rồi, một ngày kia, mẹ lặng lẽ ra đi. Tất cả những điều bạn chưa bao giờ làm sụp đổ tan tành.
Hãy nhớ “Cha mẹ còn sống là như Phật còn ở đời vậy…”

>> Các bài viết hay khác : - Bàn tay của mẹ
                                             - Câu chuyện cái nút áo
Read more…

Câu chuyện cái nút áo

10:23 |
Đã bao giờ bạn nói rằng bạn thương mẹ mình chưa? Đã bao giờ bạn quan tâm và để ý đến những suy nghĩ của mẹ mình chưa??
Nếu chưa thì bạn hãy đọc câu chuyện sau !

---o0o---

Cái nút áo 

 Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi. 



Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4g sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mỉm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức.

Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem. 

"Anh thân mến! 

Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh. 

Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể. 

Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh. 

Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn: "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được". 

Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình: "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút!". Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc anh luôn vui vẻ và thành đạt". 

Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây: 

Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết. 

Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say. 

Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc, chuyện SEA Games... 

Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con? 

Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3... 

Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh 

Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền. 

Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa. 

Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Gb. 

Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa. 

Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ. 

Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh! 

Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh. 

Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao... 


---o0o---


Có bao giờ các bạn nghĩ rằng mình đã thật sự quan tâm đến ai đó chưa?

Có bao giờ các bạn đã quan tâm đến những chuyện dù chỉ là nhỏ nhặt?

Có bao giờ các bạn tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác?

Hi vọng qua câu chuyện này tôi và các bạn có thể tìm lại được những bài học về sự quan tâm mà các bạn đã lỡ đánh mất.

Hãy dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho những người người mẹ, người cha, những người luôn ở bên các bạn, luôn hướng sự quan tâm về phía các bạn mà không cần đòi hỏi điều đó từ các bạn!

Xem thêm những bài viết hay về nghệ thuật sống . :)
Read more…

Bàn tay của mẹ

08:34 |

Một thanh niên học hành xuất sắc nộp đơn vào chức vụ quản trị viên của một công ty lớn. Anh ta vừa xong đợt phỏng vấn đầu tiên, ông giám đốc công ty muốn gặp trực tiếp để có quyết định nhận hay không nhận anh ta. Và ông thấy từ học bạ của chàng thanh niên, tất cả đều tốt và năm nào, từ bậc trung học đến các chương trình nghiên cứu sau đại học cũng đều xuất sắc, không năm nào mà anh chàng thanh niên này không hoàn thành vượt bậc.

Viên giám đốc hỏi:

- Anh đã được học bổng của những trường nào?

- Thưa không

- Thế cha anh trả học phí cho anh đi học sao?

- Cha tôi mất khi tôi vừa mới một tuổi đầu. Mẹ tôi mới là người lo trả học phí.

- Mẹ của anh làm việc ở đâu?

- Mẹ tôi làm công việc giặt áo quần.

Viên giám đốc bảo chàng thanh niên đưa đôi bàn tay của anh cho ông ta xem. Chàng thanh niên có hai bàn tay mịn màng và hoàn hảo.

- Vậy trước nay anh có bao giờ giúp mẹ giặt giũ áo quần không?

- Chưa bao giờ. Mẹ luôn bảo tôi lo học và đọc thêm nhiều sách. Hơn nữa, mẹ tôi giặt áo quần nhanh hơn tôi - Chàng thanh niên đáp.

- Tôi yêu cầu anh một việc. Hôm nay khi trở lại nhà, lau sạch đôi bàn tay của mẹ anh, và rồi ngày mai đến gặp tôi.

Ðến lúc ấy thì chàng thanh niên có cảm tưởng là công việc tốt này đang sẵn sàng là của mình. Về đến nhà, chàng ta sung sướng khoe với me, và chỉ xin được cầm lấy đôi bàn tay của bà. Mẹ chàng trai cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Với một cảm giác vừa vui mà cũng vừa buồn, bà đưa đôi bàn tay cho con trai xem.

Chàng thanh niên từ từ lau sạch đôi bàn tay của mẹ. Vừa lau, nước mắt chàng tuôn tràn. Ðây là lần đầu tiên chàng thanh niên mới có dịp khám phá đôi tay mẹ mình: đôi bàn tay nhăn nheo và đầy những vết bầm đen. Những vết bầm làm đau nhức đến nỗi bà đã rùng mình khi được lau bằng nước. Lần đầu tiên trong đời, chàng thanh niên nhận thức ra rằng, chính từ đôi bàn tay giặt quần áo mỗi ngày này đã giúp trả học phí cho chàng từ bao nhiêu lâu nay.

Những vết bầm trong đôi tay của mẹ là giá mẹ chàng phải trả dài đăng đẳng cho đến ngày chàng tốt nghiệp, cho những xuất sắc trong học vấn và cho tương lai sẽ tới của chàng.

Sau khi lau sạch đôi tay của mẹ,chàng thanh niên lặng lẽ giặt hết phần áo quần còn lại cho mẹ.

Tối đó, hai mẹ con tâm sự với nhau thật là lâu.

Sáng hôm sau, chàng thanh niên tới trụ sở công ty. Viên giám đốc còn thấy những giọt nước mắt chưa ráo hết trong đôi mắt của chàng thanh niên, ông hỏi: “Anh có thể cho tôi biết những gì anh đã làm và đã học được hôm qua ở nhà không?”

Chàng thanh niên đáp: “Tôi lau sạch đôi tay của mẹ, và cũng giặt hết phần áo quần còn lại.”

Viên giám đốc: “Cảm tưởng của anh ra sao?”

Chàng thanh niên nói: “Thứ nhất, bây giờ tôi mới thấu hiểu thế nào là ý nghĩa của lòng biết ơn: Không có mẹ, tôi không thể thành tựu được như hôm nay. Thứ hai, qua việc hợp tác với nhau, và qua việc giúp mẹ giặt quần áo, giờ tôi mới ý thức được rằng thật khó khăn và gian khổ để hoàn tất công việc. Thứ ba, tôi hiểu sâu xa được tầm mức quan trọng và giá trị của liên hệ gia đình.”

Viên giám đốc nói: “Ðây là những gì tôi cần tìm thấy ở nơi con người sẽ là quản trị viên trong công ty chúng tôi. Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn sự giúp đỡ của những người khác, một người cảm thông sự chịu đựng của những người khác để hoàn thành nhiệm vụ, và một người không chỉ nghĩ đến tiền bạc là mục đích duy nhất của cuộc đời. Em được nhận.”

Sau đó, chàng thanh niên làm việc hăng say, và nhận được sự kính trọng của các nhân viên dưới quyền. Tất cả nhân viên làm việc kiên trì và hợp tác như một đội. Thành tựu của công ty mỗi ngày mỗi được cải thiện.
Read more…

Hạnh phúc giản đơn

14:21 |

Sáng nay, một buổi sáng đầu tuần nóng bức, đọc một entry trong Blog của một người bạn. Bạn ấy suy nghĩ nhiều về cuộc sống, về chuyện mình là ai? mình đã làm được cái gì? mình đang sống hay đang tồn tại? ý nghĩa của cuộc sống là gì? Có thể nào sống mà chỉ cần làm những gì mình thích, mình muốn được hay ko?
Thực ra, mình biết bạn đang có nhiều chuỵện cần phải suy nghĩ, có những chuyện làm bạn tổn thương, nhưng mình cũng biết là bạn nên nghĩ lại điều này (bạn chỉ cần nghĩ lại thôi bởi vì bạn đã biết nó rồi nhưng quên mất hay không muốn nhớ), rằng cuộc sống tự nó vốn thé rồi, đơn giản thôi mà, những khó khăn đôi khi cũng như những đợt sóng nhỏ giữa biển khơi rộng lớn, chỉ làm chậm lại một chút chứ khồng thể ngăn nổi những con thuyền cập bến. Cho dù mình có cả tin, có thật thà, rồi mọi thứ sẽ được đền bù, không sớm thì cũng sẽ không quá muộn.
Cuộc sống ấy mà, đầy những bất ngờ, cho dù mình có chuẩn bị trước thì vẫn không sao như ý được, thế mới thú vị. Bạn đừng quá lăn tăn về những chuyện đã qua hay trong tương lai 10, 20 năm nữa bạn sẽ sống như thế nào hay có được cái gì. Quá khứ thì qua rồi và khôgn thể thay đổi mà tương lại thì chưa đến và không thể biết trước. Vậy thì cứ mất thời gian và công sức với nó làm gì nhỉ?
Mình chỉ có thể trả lời bạn là: Tương lai bạn sẽ không như bây giờ!!!
Vậy thôi, hôm trước mình có đọc lại lưu bút hồi cuối cấp 3, thấy lại một bài thơ được chép tặng nắn nót,chỉ tiếc là ko phải do mình làm, bạn đọc nhé, và hãy nghĩ rằng Cuộc sống vẫn giản dị như nó vốn có, cái gì đến nó sẽ đến, cái gì thuộc về mình, dù thế nào, vẫn là của mình…Chỉ cuộc sống có thể làm mệt mỏi mình, chứ đừng để chính mình làm mình mệt mỏi….
Đừng nói cuộc đời mình tẻ nhạt nhé em
Hạnh phúc ở trong những điều giản dị
Trong ngày
Trong đêm
Đừng than phiền cuộc sống,nhé em
Hạnh phúc ngay cả khi em khóc
Bởi trái tim buồn là trái tim biết vui
Hạnh phúc bình thường giản dị lắm em ơi
Là tiếng xe mỗi chiều về của Bố
Cả nhà quây quần trong căn nhà nhỏ
Chị xới cơm đầy bắt phải ăn no
Hạnh phúc là khi đêm về không có tiếng mẹ ho
Là ngọn đèn khuya soi tương lai em sáng
Là điểm 10 đỏ tươi mỗi khi lên bảng
Là ánh mắt một người như lạ như quen
Vậy đừng nói cuộc đời mình tẻ nhạt nhé em
Tuổi 18 còn khờ khạo lắm
Đừng cố vẽ tô một chân trời xa toàn màu hồng thắm
Hạnh phúc vẹn nguyên giữa cuộc đời thường…
Read more…

Để cuộc sống của bạn có ý nghĩa

15:14 |
 
- Nhiều lúc bạn cảm thấy cuộc sống của mình sao vô nghĩa và đơn điệu?
 - Có bao giờ bạn cảm thấy chênh vênh một lối bước?
 - Bạn không biết cuộc đời mình đang đi về đâu?

    


 Nhiều nghiên cứu trên thế giới gần đây đã cho thấy một trong những dấu hiệu chính xác để biết một người có hạnh phúc hay không tùy thuộc vào việc họ có xây dựng cho mình một ước mơ, một mục đích sống hay không.

     Để có được một cuộc sống ý nghĩa và đầy cảm hứng, bạn và tôi, chúng ta cần xác định cho mình những giá trị sống đích thực cho mình. Những giá trị này tựa như những kim chỉ nam, những ngọn hải đăng soi lối cho con thuyền cuộc đời của chúng ta.

     Trước khi tôi khám phá ra mục đích của cuộc đời mình, tôi không dồn công sức vào công việc một cách đúng nghĩa, tôi không tìm thấy niềm vui và sự say mê trong công việc. Nhiều lúc tôi cảm thấy cuộc sống bấp bênh, vô nghĩa và cảm thấy có một khoảng không trống rỗng trong lòng. Cho đến một ngày, tôi tự hỏi mình có mặt trên cuộc đời này để làm gì? điều gì là thực sự quan trọng với mình? Và khi tôi tìm thấy câu trả lời cho bản thân, tôi biết rằng cuộc đời mình đã thay đổi.

     Xác định được mục đích của đời mình sẽ giúp bạn dễ dàng hơn khi phải có những quyết định lớn lao ảnh hưởng đến cả cuộc đời, sẽ khiến bạn chắc chắn rằng mọi việc mình làm đều hướng tới một điểm đến mà mình mong muốn. Điều đó làm cho mỗi ngày trôi qua trong cuộc sống của bạn đều luôn có ý nghĩa và hạnh phúc. Mỗi việc nhỏ được thực hiện, bạn đều biết mình đang làm vì điều gì, cho ai và điều mình sẽ nhận lại là gì.
Bạn hãy dành thời gian tĩnh lặng để suy nghĩ, để lắng nghe những gì con tim lên tiếng, để hiểu được bạn muốn làm gì, cho ai, và tại sao bạn cần làm những điều đó. Có hai khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời người: thứ nhất, đó là giây phút bạn được sinh ra trên cuộc đời này; và thứ hai, đó là khi bạn khám phá điều gì mang lại ý nghĩa cho cuộc đời mình và mình sống để làm gì. Mục đích cũng giống như chiếc trống chính của một đội nhạc – nó luôn lên tiếng trước, luôn dẫn đầu, luôn dẫn nhịp cho toàn đội, trong sự nhịp nhàng, ăn ý và đồng điệu.
    Thường thì chúng ta thường tập trung vào 6 khía cạnh chính:
      - Công việc
      - Gia đình
      - Các mối quan hệ khác
      - Sức khỏe
      - Tài chính
      - Đời sống tinh thần

    Hãy trả lời cho bản thân “Những giá trị nào thực sự quan trọng đối với tôi?” Từ đó, hãy xác định cho mình những mục tiêu cụ thể làm nền tảng cho cuộc sống. Hãy sống trọn vẹn với điều quan trọng với mình, bạn sẽ biết rằng con thuyền cuộc đời mình đang đi đúng hướng và cảm nhận ý nghĩa của mỗi ngày sống.

    Với chị Lan (quận 10), gia đình là điều quan trọng hơn so với những giá trị khác. Vì thế, mặc dù phải bươn chải để đảm bảo cuộc sống nhưng chị dành nhiều thời gian và mối quan tâm để chăm sóc cho mái ấm nhỏ của mình. Có thể, chị không thành đạt như bạn bè với công việc lương cao, có một ngôi nhà đắt tiền nhưng nhìn vào ánh mắt của chị, tôi biết chị hạnh phúc với những điều mình đang có. Trong khi đó, đối với chị Mai (quận Bình Thạnh), thăng tiến trong sự nghiệp là dấu hiệu cho thấy chị thành công trong cuộc sống. Là một nhân viên phát triển thị trường, chị có cơ hội khẳng định giá trị bản thân và vì thế chị yêu thích công việc mình đang làm. Còn bạn thì sao?

    “Mục đích là điều mang lại ý nghĩa cho cuộc sống.” -- C.H. Parkhurst
    “Thế giới sẽ luôn mở rộng, dành chỗ, nhường đường cho bất cứ ai biết mình đang thật sự muốn đi đến đâu.” -- David Starr Jordan
    “Tôi nghĩ rằng mục đích của cuộc đời là sống hữu ích, sống có trách nhiệm, được tôn trọng, và biết yêu thương. Trên hết, điều thật sự có ý nghĩa là: sống cho ai đó, vì cái gì đó, và tạo nên dấu ấn riêng của bạn trên thế gian này.” -- Leo C. Rosten


    Chúc bạn sẽ tìm thấy hạnh phúc với những giá trị quan trọng trong cuộc đời mình! (^_^).
Read more…

Bài viết mới nhất